Một ngày nọ tôi hỏi AI nội bộ của công ty cách vận hành một công cụ của nhà cung cấp. Đây không phải dự án mã nguồn mở nổi tiếng hay sản phẩm thương mại có cộng đồng sôi nổi, dù trên mạng vẫn lác đác vài thông tin.

AI đưa ngay lời giải chính xác và còn kèm “link tham khảo”.

Link mở ra trơn tru. Thông tin tôi cần nằm đó, nhưng tiêu đề lại ghi:

“Bí mật nội bộ — cấm chia sẻ ra ngoài.”

Khoan đã. Tài liệu nội bộ của ai vậy? Nhìn kỹ hơn, đó chẳng phải tài liệu của công ty tôi, cũng không phải hướng dẫn chính thức của nhà cung cấp — dường như là sổ tay nội bộ của một công ty khác cũng dùng công cụ này.

Tôi may mắn ư?

Hoàn toàn không. Cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng.

Đúng là nếu bỏ qua AI và tìm bằng từ khóa chuẩn thì trang đó vẫn hiện ra. Nhưng nó bị chôn vùi ở tận hàng chục trang kết quả — như mò kim đáy bể.


Phần 1: “Dân chủ hóa” mà AI mang tới

Công cụ tìm kiếm kiểu crawler bắt con người phải đãi cát tìm vàng. Nhà cung cấp luôn cố đưa trang liên quan lên cao, nhưng vẫn có giới hạn: các trang lớn chiếm top, còn chi tiết quan trọng trôi tuột xuống dưới.

AI thì ngược lại, nếu câu hỏi khớp, nó tự moi “vàng” lên — kể cả từ những trang xếp hạng thấp.

  • Những thông tin con người phải mất hàng chục phút mới mò được, thậm chí bỏ cuộc, lại xuất hiện ngay lập tức khi prompt trúng.
  • Những người vốn không chạm tới tri thức hay bí quyết chuyên môn giờ có thể tiếp cận câu trả lời ngay.

Đó rõ ràng là dân chủ hóa quyền tiếp cận thông tin. Cũng như internet từng làm, AI kéo tri thức ra khỏi tay nhóm tinh hoa và chuyên gia, mở nó ra cho đông đảo hơn.

Trong giáo dục và nghiên cứu, hiệu ứng này càng rõ nét. Học sinh, người đi làm chạm tới insight mà trước đây phải cặm cụi lục lọi sách chuyên ngành hay tạp chí học thuật. Startup xây chiến lược không cần hợp đồng tư vấn đắt đỏ, cá nhân có thể dựng app chỉ sau một đêm.

Ở chiều phát hành thông tin cũng vậy. Internet cho bất kỳ ai quyền phát ngôn toàn cầu, nhưng những tiếng nói ít người biết đến vẫn khó được phát hiện.

Vậy mà AI lại lôi lên một trang hạng thấp thê thảm, có lẽ bị lộ do cấu hình sai và chẳng làm SEO, nhưng nó đáp đúng câu hỏi của tôi.

Có thể nói một cách công bằng rằng AI đã dân chủ hóa cả việc phát tán lẫn truy tìm thông tin, vượt xa những gì internet từng làm được.


Phần 2: Mặt trái của dân chủ hóa — phơi bày

Chính trải nghiệm đó cho thấy quá trình dân chủ hóa đồng thời là động cơ phơi bày.

Tài liệu kia được mở vì cấu hình sai. Về lý thuyết công cụ tìm kiếm truyền thống cũng có thể index, nghĩa là người ngoài vẫn có cơ hội tìm thấy. Nhưng nếu không có AI, khả năng đó cực nhỏ. Ít ai kiên nhẫn click đến trang thứ hai mươi rồi mở từng đường link.

Những thông tin từng thuộc dạng “ta sơ ý nhưng chẳng ai nhìn thấy nên coi như thoát” giờ sẽ chạm tay người tìm kiếm ngay khi AI tham gia.

Trường hợp này chỉ là hướng dẫn sử dụng (và cũng chẳng bí mật lắm), bản thân câu hỏi không có ác ý nên không gây thiệt hại. Nhưng nếu nội dung nhạy cảm hơn và người hỏi mang ý đồ xấu thì sao? Khoảnh khắc đó tôi nhận ra: trong kỷ nguyên AI, khái niệm “ẩn đi là an toàn” không còn tồn tại.

“Bị vùi sâu nên chắc ổn thôi” — lý lẽ đó giờ vô nghĩa. Chỉ cần được index, thứ bạn muốn giấu sẽ nhanh chóng tới tay người cần.

Những dịch vụ lớn như ChatGPT có chính sách từ chối yêu cầu ác ý và sẽ tiếp tục siết chặt. Nhưng nếu ai đó dựng một hệ thống AI riêng không có chính sách thì sao?

Nhật Bản từng trải qua thời kỳ “virus Winny” phanh phui dữ liệu qua phần mềm chia sẻ tệp P2P Winny. Tài liệu quân sự, danh sách khách hàng, thậm chí ảnh và video cá nhân tuồn ra ngoài, tạo thành vấn đề xã hội lớn. Có công ty bắt nhân viên ký cam kết không dùng Winny. (Bản thân Winny chỉ là công cụ P2P, nên phản ứng ấy hơi quá, nhưng đó là tâm lý chung khi ấy.)

So với thời đó, rủi ro từ câu trả lời chuẩn xác của AI hiện nay còn lớn hơn nhiều. Khi thông tin đã lộ ra, nó rơi vào tay kẻ xấu với tốc độ vượt trội. Không cần malware — chỉ một sai sót là đủ.

AI trả lời không hề do dự; nó chẳng có đạo đức hay ý thức trách nhiệm. (Hệ thống bị ràng buộc bởi chính sách còn tỏ ra “do dự”, nhưng bất cứ ai cũng có thể dựng mô hình không kiểm duyệt — trên Hugging Face đã có sẵn vô số.)

Thời AI không còn khái niệm “giấu thì sẽ an toàn”.

Hơn nữa, phơi bày không diễn ra một lần rồi thôi. AI học dữ liệu, tóm tắt và tái phân phối cho người khác. Thông tin có thể lan rộng và bám chặt trước khi ai đó nhận ra có vụ rò rỉ. Một khi lọt vào AI, nó có thể lưu thông gần như vĩnh viễn.


Phần 3: Bất đối xứng về tốc độ

Một vấn đề nữa là bất đối xứng về tốc độ.

  • AI thu thập, tối ưu và phân phối thông tin với tốc độ chóng mặt. Khả năng khớp nhu cầu với câu trả lời bỏ xa tìm kiếm truyền thống.
  • Pháp luật, quy định, đạo đức, biện pháp phòng vệ hay ý thức cộng đồng — tất cả chỉ thay đổi theo nhịp năm.

Chính sự chênh lệch này khiến nỗi lo càng thêm lớn.

Những cuộc cách mạng thông tin trước đây — báo chí, truyền hình, công cụ tìm kiếm — đều tồn tại độ ma sát nhất định, cho xã hội thời gian đặt ra luật lệ. AI gần như triệt tiêu ma sát đó, phát tán “đáp án tối ưu” khắp thế giới tức thì.

Hệ quả là tri thức đúng đắn, tin đồn sai lệch, sự thật bất tiện hay vụ rò rỉ thương đau đều lan đi cùng tốc độ ngay khi AI học được. Bài nghiên cứu của chuyên gia và bài viết sai lạc trên diễn đàn vô danh có thể được AI thốt ra với trọng lượng ngang nhau. Tương lai ấy đã bắt đầu.


Phần 4: Rốt cuộc trách nhiệm thuộc về ai?

Trong câu chuyện của tôi, tôi đã click vào link. Đó không phải truy cập trái phép: trang xuất hiện trong kết quả tìm kiếm và tôi không vượt qua cơ chế xác thực nào.

Vấn đề nằm ở chỗ quyết định “tôi có nên xem hay không” bị ném trọn cho tôi, và chẳng có điểm kiểm soát nào để cân nhắc “có nên cho xem không”.

AI đưa ra câu trả lời mà không nghĩ xem có nên trả lời. Như tôi đã nhắc ở bài trước, AI không có tự tôn, không có niềm tin hay ý thức trách nhiệm. Khoảng trống đó chỉ có con người lấp được.

Tôi truy cập trang chủ của công ty đó và gửi email đến địa chỉ liên hệ. Không phải tôi tự khen, mà chính trách nhiệm, lương tâm và cả nỗi sợ của con người đã bù lại sự vô cảm của AI.

Bạn đọc tinh ý hẳn đã đoán được: không phải ai cũng hành động như vậy. Sẽ có người lan truyền thông tin, có người vô tình cho AI học dữ liệu nội bộ. Theo hiểu biết của tôi, chuyện này chưa gây ồn ào như sự cố Winny, nhưng tôi tin sớm muộn cũng thành vấn đề.


Kết luận — hướng tới “thiết kế trách nhiệm” cho thời đại AI

AI dân chủ hóa thông tin mạnh mẽ hơn cả internet, cả ở phía truy cập lẫn phát tán. Nhưng mặt trái là điều không tránh khỏi: những pha lộ lọt “đúng người, đúng lúc” vào tay kẻ xấu.

Cốt lõi của nỗi sợ là điều xưa cũ “cấu hình sai nhưng không ai thấy nên coi như an toàn” đã hết hiệu lực. Chỉ cần trang bị lỗi được index, nó lập tức tới tay người muốn khai thác.

Ngay cả khi không có lỗi, những thông tin từng tưởng vô hại, nếu ghép lại, vẫn có thể phác họa bức tranh mà bạn không hề muốn lộ. Tôi từng thử cho ChatGPT đọc toàn bộ blog này và nó phác thảo hồ sơ của tôi với độ chính xác đáng kinh ngạc — tôi cảm nhận khoảng 60%. Nó không đoán đúng nơi làm việc hay tuổi chính xác (dù ước lượng gần đúng), vẫn có sai sót, nhưng cũng đủ khiến tôi rợn người.

※ Nghiên cứu về stylometry — phân tích thống kê phong cách viết — cho thấy chỉ cần vài chục dòng là đủ nhận diện tác giả.

Tùy đối tượng, AI có thể đoán trúng hoàn toàn. Những mảnh thông tin tưởng chừng vô hại, khi ghép lại, sẽ phơi bày những sự thật bất ngờ.

※ OSINT (Open Source Intelligence) tức thu thập và phân tích thông tin công khai. AI khiến OSINT mạnh hơn và dễ tiếp cận hơn nhiều; bất kỳ ai, kể cả kẻ bám đuôi, cũng có thể áp dụng.

Bài toán phía trước không chỉ là “siết chặt bảo mật”. Chúng ta cần một thiết kế trách nhiệm và an ninh phù hợp thời AI — hệ thống quy tắc và biện pháp bắt kịp tốc độ của thông tin được dân chủ hóa.

AI đưa tri thức đến gần hơn bao giờ hết. Đồng thời huyền thoại “không ai tìm ra đâu” đã sụp đổ. Tôi vẫn chưa có câu trả lời, nhưng khi AI đã làm mờ mọi ranh giới, chúng ta buộc phải cập nhật cách quản trị thông tin.

Từ giờ ai cũng phải sống với hai mặt của đồng xu này: dân chủ hóa và phơi bày.